Thursday, June 18, 2009

THỦY THỦ CA & NHỮNG CON TÀU HẤP HỐI

THỦY THỦ CA
Hoàng Xuân Ðỉnh, CLC
Cởi giây rồi, thuyền ơi quên luyến tiếc
Vui ra đi cùng nước biếc trời xanh
Gió lên cao, vang khúc hát khởi hành
Đừng sầu muộn, thẹn cùng sao lấp lánh
Ðường kẻ rồi, cố lái đều tay bánh
Dẫn tàu qua ngàn sóng, ánh lân tinh
Vui cảnh bao la, muôn vẻ muôn hình
Của kiếp sống bềnh bồng trên bể cả
Có những buổi chiều bình lặng, êm ả
Chờ hoàng hôn đến "xa lạc Kim Ô*"
Kính lục phân trong tay, mắt tìm cô Vệ Nữ
Hỏi thăm nàng bao nhiêu độ cao xa?
Rồi những ngày nhiệt-đới-dương oi ả
Nắng cháy người, mưa xối xả liền nhau
Mây đen hãy kéo đi mau,
Kinh tuyến sắp đến, mặt trời thấy đâu?
Có những hôm bể dâng sóng bạc đầu
Gió điên cuồng gào thét suốt đêm thâu
Thuyền ngã nghiêng giữ dạt về đâu?
Ðợt sóng tung, đầu tàu run ướt át
Nhưng cũng có những bình minh gội mát
Ánh hồng lên, đánh bạt bóng âm u
Gió nồm cất cao khúc hát êm ru
Có phải cá mỹ nhân hòng quyến rủ?
Rồi những hôm, sương sa dầy bao phủ
Còi tàu hụ, giữa mù mịt bể khơi
Giảm số vòng, người dưới máy kia ơi
Kẻo tàu đụng, tơi bời bao thuyền khác
Qua lắm ngày, sóng đại dương rào rạt
Thì kia rồi, khao khát ánh hải đăng
Trong đêm tối, dẫn đường ta thẳng tiến
Ðến cảng xa thoáng hiện ở chân trời
Rồi ngở ngàng, đất lạ bước dong chơi
Tìm tình mới, đẹp tô đời thủy thủ
Nhưng "circée**", dẩu muôn ngàn quyến rủ
Quyết giã từ, tàu lại nhổ neo đi
Cứ thế, đời ta là một chuổi trường kỳ
Của đến, đi, của chia ly rồi gặp gở

Bể Oman, tháng ba năm 1959 (Tàu VIET NAM, 34, Messageries Maritimes) * Rút ra từ câu đối của Ô. Mạc Ðỉnh Chi: Khi Mạc Ðỉnh Chi đi sứ sang Tàu, vua xứ này nghe tiếng về tài đối đáp của Ông Trạng Việt Nam mới ra câu đối để thách: (mặt trời như hòn lửa, mây như khói, ánh sáng trắng của ban mai đốt cháy rụi con thỏ ngọc (mặt trăng). Không chút ngần ngại, Sứ Việt đối liền lại: (Trăng lưỡi liềm như cánh cung, ngôi sao sáng như hòn đạn, bắn rớt ngay con quạ vàng (mặt trời). Vua Tàu phục lắm nhưng tiên đoán là trong đám con cháu của Mạc Ðỉnh Chi sẽ có người nổi loạn mà đoạt ngôi vua, vì kim ô Quạ Vàng là tương trưng cho Hoàng Ðế mà lại muốn bắn rớt đi! Thật thế... Mạc Ðăng Dung... ** Circée, người đàn bà tinh thông pháp thuật của thần thoại Hy Lạp, con của Hélios và Perséis. Vì muốn giữ Thuyền Trưởng Ulysse để sống đời với nhau trên đảo của nàng, nên dùng phù phép biến các thuyền viên khác thành heo để không ai lái tàu được nữa.

NHỮNG CON TÀU HẤP HỐI

Ôi buồn quá, những con tàu chờ chết

Bến đìu hiu, thân nặng vết phong trần

Rét rỉ lên, thời gian đục từng phân

Mảnh vỏ sắt, lở lan tầng rêu mọc

Thuyền có nhớ, những khi còn ngang dọc

Thuở tung hoành, nơi góc bể chân mây

Của sa mù, băng giá Bắc Ðại Tây

Hay Nam Hải sóng xanh, bầy cá nhảy

Thuyền có nhớ, Ấn Ðộ Dương nắng chảy

Bảo Thái Bình ra sức trẻ trở xoay

Thuở hiên ngang, người chăm sóc đêm ngày

Ôi oanh liệt một thời nay đã hết

Giờ nằm đây, chờ lưỡi liềm thần chết

Xẻ thịt, xương, thành sắt vụn, thép cong

Ðâu người xưa tàu đã chở trong lòng

Có biết chăng bạn đồng phong hấp hối?

Hoàng Xuân Ðỉnh, CLC1959/60 để tặng các tàu Désarmés, Cemay,
St Tropez, Le Lavandouneo trong bến Marseille, France

0 Comments:

Post a Comment

Subscribe to Post Comments [Atom]

<< Home