Tuesday, June 16, 2009

THƠ TÌNH CỦ



THƠ TÌNH CŨ

Đông Mai






Anh, đêm nay em viết thư nầy cho anh, với tất cả mến yêu thầm kín trong em, và có thể cũng là những gì trong em đang thao thức, mà em đã cảm nhận được từ anh, từ cái nhìn, từ câu nói, từ nụ cười anh trao gởi... Có lẽ, đây là những gì sâu kín nhất trong tâm hồn em từ bao tháng ngày anh và em quen biết nhau.
Đêm nay, em viết cho anh... nhưng em sẽ không gởi lá thư nầy cho anh đọc, hay đúng ra là em không dám gởi cho anh, vì chúng ta, đã có những tham muốn riêng tư trong đời sống xả hội, và chúng ta lại không thể vượt thoát qua được khỏi vòng tay lễ giáo, vì trách nhiệm với gia đình, và vì duyên số quá bẽ bàng... Anh ơi !, em biết, từ khi anh ra trường Hàng Hải, tình cảm chúng mình đã bắt đầu đổi thay, anh không còn nồng nàn săn đón em trong khuôn viên mẫu mực trường Sư Phạm như những tháng ngày anh còn là một sinh viên mà anh đã biết rằng em rất yêu anh. Đến hôm nay thì em đã hiểu thế nào là "tàu đi công tác xa nên anh không về thăm em được..." đó là câu anh thường nói với em mổi lần em trách yêu anh, "... sao lâu quá anh không ghé thăm cô giáo bé nhỏ của anh..." Nhưng hôm nay cuộc diện đang xoay vần, bầu trời đang ngã nghiêng vì trong một tình cờ khi đi học về ngang qua một quán Bar ở đường Nguyễn Thiện Thuật, em đã nhìn thấy anh đang say sưa choàng vòng tay qua vai một cô gái từ trong quán đi ra. Anh à! thật sự em không thể nào tưởng tượng được anh của em lại thay đổi một cách xấu xa đến thế sao... hay là bao nhiêu năm quen biết nhau chỉ vì em đã cố gìn giử để chúng ta không vượt thoát qua vòng lễ giáo, hay là... mấy nhỏ bạn em thường nói "mầy coi chừng ổng đó, mấy chàng đi biển là hay lăng nhăng lắm... bao nhiêu bến nước bấy nhiêu mối tình... mà", anh ơi!!! hàng trăm câu hỏi trong đầu em, tại sao và tại sao???, người em bủn rủn, nước mắt tuôn tràng, em đã khóc thật nhiều như chưa lần nào được khóc...
Anh, những điều em viết đêm nay đây, là những gì em đã suy nghĩ về em, là những gì mà em đang suy nghĩ về anh, và em sẽ giữ mãi lời dấu yêu thầm kín nầy trong lưu bút, cho em, của riêng em, và chỉ em được đọc trong những lúc em buồn và ước ao cho mình một chút mơ mộng còn sống lại của một thời anh còn đi học ở trường Hàng Hải và đừng bao giờ tốt nghiệp cả, đừng bao giờ đi biển... em hận thù biển cả, sợ sóng đại dương vì những thứ này đã cuốn trôi đi mối tình học trò đầy mơ ước của em. Em đang nén lại con tim thổn thức, dừng lại phút giây linh hồn đang sướt mướt, nhưng anh ơi... hình ảnh anh với mái tóc bềnh bồng rất nghệ sĩ và đôi mắt rất khiêm nhường, ẩn chứa bao điều với cái nhìn rất sâu xa và hiểu biết. Dáng anh cao, gầy, và khuôn mặt có đôi chút đăm chiêu, đặc biệt trên vầng trán cao và dưới gọng kính thư sinh. Anh, với nụ cười thật nhẹ, cái nhẹ rất thoáng, thật hiền và đôi chút khêu gợi. Mỗi khi em nhìn thấy anh, cách anh chào em vẫn là cái gật đầu thật nhẹ và anh lướt nhanh đi qua với một nụ cười gởi lại. Phong cách đó ở anh vẫn còn mãi ấn tượng trong em bao dấu yêu mỗi khi em nghĩ về anh trong đêm. Nụ cười đó, nụ cười thật nhẹ đó, đã bao lần ru hồn em trong những đêm dài thao thức mộng mơ. Em còn nhớ, em cũng đã bao lần gởi anh cái nhìn đó, nụ cười đó. Em có cảm nhận là anh đã hiểu được cái nhìn của em. Mỗi lần gặp anh, em chẳng biết nói gì, chỉ biết nhìn vào mắt anh, và rồi cúi đầu tiếp tục chăm chú với tập sách trong taỵ.
Nhiều lúc gặp anh, một phút bất chợt vô hình nào đó, đã bắt buộc em phải suy nghĩ rất nhiều về anh... Em cũng không hiểu tại sao mỗi lần gặp anh là em cảm thấy ngày hôm đó vui hơn và lại thích suy nghĩ, thích nhìn trời mây qua khung cửa sổ. Có đôi lần em muốn đến với anh, cho anh nụ hôn nồng cháy, khát khao. Nhưng và rồi, em đã bảo em: đừng thế. Vì lý do, đôi mắt anh nhìn quá đam mê, và trái tim em thì dễ rung động. Em cảm thấy có một cái gì đó, rất quyến rũ, rất thăng hoa, rất tha thiết trong ánh mắt của anh, trong nụ cười của anh. Và em đã phải bao lần cố gắng dựng lên tấm thảm vô hình giữa anh và em, để cản ngăn em đừng vượt qua. Nếu em tiến đến với anh, bằng lời gởi trao tình tứ thầm kín nầy, rồi chuyện gì sẽ đến với chúng ta. Cái nhìn của anh khêu gợi quá, em làm sao thoát ra được vòng đam mê đó. Bởi điều đó, em đã bao lần khuyên chính em, hãy dừng lại, dừng lại con tim đang thổn thức,dừng lại phút giây linh hồn đang sướt mướt, và chúng ta xin đừng tiến xa thêm nữa.
Giờ đây đối với em tình yêu chỉ như là gió, gió chợt đến bên em để xoa dịu nỗi đau trong em rồi lại tan biến, khiến em chẳng thể nào giữ nó lại trong tay mình! buồn quá anh nhỉ? con sóng từ ngàn khơi tìm đến được bờ để rồi lại vỡ òa, em đến bên anh chỉ để anh thấy rằng em yêu thương anh nhiều quá đỗi và rồi… em lại mất anh... "trong đôi mắt em, anh là tất cả là niềm vui, là mộng ước trong thoáng giây em sẽ cố quên rằng mình đã đến trong nhau nồng nàn như đã dấu yêu từ thuở nào..."
Đây là lổi lầm của tôi thời niên thiếu, cậu em của nàng tình cờ gặp lại tôi sau hơn 20 năm và trao lại bức thơ trên với lời nghẹn ngào: Chị em đã tự vẫn vì quá nhục nhã sau khi chồng của chị là một cựu Sỉ Quan QLVNCH bị đi cải tạo và chị bị hiếp lúc giặc vào. Trước khi chị ra đi có đưa em bức thư này và bảo nếu có dịp gặp anh thì trao lại anh một kỷ niệm cuối cùng trong đời của chị... Tôi thẩn thờ nhìn qua bên bờ Thái Bình Dương và nguyện cầu cho sự tha thứ của nàng... Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt khắc khổ già nua của tôi... một mối tình dấu yêu mà tôi đã đánh mất...

0 Comments:

Post a Comment

Subscribe to Post Comments [Atom]

<< Home