Saturday, June 27, 2009

CHUYẾN THĂM THẦY CÔ GIÁM ĐỐC TRƯỜNG VIỆT NAM HÀNG HẢI


CHUYẾN THĂM
THẦY CÔ
GIÁM ĐỐC TRƯỜNG
VIỆT NAM HÀNG HẢI

Nguyễn Văn Kiệm
Đồng môn và các niên đệ muốn tôi phải viết về lần đi thăm Thầy Cô Phùng Lương Ngọc hôm vừa rồi dưới San Diego. Đành viết vậy nhưng tôi không biết phải viết gì đây khi chẳng có một thứ ngôn từ nào có thể diễn tả hết được những tâm tình của thầy trò và bằng hữu của chúng tôi. Hơn nữa, nếu đã viết thì viết phải cho được đầy đủ phần nào song đầu óc qủa thật không còn như ngày xưa nhất là cái việc ghi nhớ hết những quang cảnh, những chân tình biểu lộ qua ánh mắt, vòng tay. Tôi biết mình không bằng những cái digital cameras của các bạn mang theo. Đã vậy lại còn phải “múa bút” vì cổ đau không sử dụng được computer để viết bài, nhưng thôi kệ, hãy ráng tới đâu hay tới đó vậy.
Có những buổi họp mặt tuy đơn sơ nhưng thật vui, cũng có những buổi họp mặt thật là náo nhiệt tưng bừng và tổ chức đại quy mô nhưng buổi họp mặt của chúng tôi hôm đó nơi nhà Thầy Cô không giống như những buổi họp mặt thường lệ, nó vừa thắm đượm tình thầy trò, nghĩa huynh đệ lại còn thêm sự góp mặt, góp công sức của các phu nhân của Thạnh, Hồng, Ngọc, Hùng và Thanh khiến cho ngày Chúa nhật 26/3 vừa qua đã là một ngày đáng nhớ cho hết thảy chúng tôi. Đáng nhớ không phải những trận cười thoải mái vì được dịp chọc ghẹo nhau, cũng không phải đáng nhớ là vì mấy phu nhân “lái thuyền trưởng va chef máy” đã lo cho chúng tôi trong một ngày hai ba bữa tiệc tươm tất, nhưng đáng nhớ vì nếu có ai để ý thì sẽ thấy trong mắt Thầy Cô có một nỗi vui mừng sâu đậm, pha lẫn cái thiết tha chân tình. Vòng tay Thầy mở rộng ôm từng đứa học trò như vòng tay của biển đã ôm ấp những mảnh đời phiêu bạt này ngày xưa, và đáng nhớ nếu có ai chịu khó nhìn lại phía sau xe khi chiều xuống – Thưa Thầy em đi – xe gần khuất sau khúc quanh cuối đường, cánh tay Thầy vẫn còn đưa lên cao vẫy chào tha thiết quá! Tôi nhớ và vĩnh viễn sẽ không quên hình ảnh Thầy đứng đó dưới ánh nắng rực rỡ của một chiều đầu xuân và hình như trong thoáng chốc tôi đã nhìn thấy lại lớp hào quang dĩ vãng, hào quang của một thần tượng kính yêu, của những tháng ngày Thầy dìu dắt đám học trò chúng tôi, một thuở ham chơi nhưng biết yêu Thầy quí bạn.
Phải thành thật mà nói, lúc nhận lời ghi lại chuyến đi này tôi không biết phải bắt đầu từ đâu và viết lại những gì nhưng giờ đây dù đã mấy ngày qua, những hình ảnh thân thương, những lời tâm sự của Thầy, những câu đùa giỡn của bạn cứ dồn dập hiện ra trong ký ức, khiến tôi không còn biết phải sắp xếp ra làm sao, viết lách như thế nào vì có nhiều câu diễu cợt thân tình quá nhưng chứa đựng một lúc hai ba nghĩa bóng khiến cả bọn cười nghiên ngữa nhưng viết ra đây sợ những vị khó tính không tha thứ cho nên đành thôi. Dù sao chúng tôi đã làm được một chuyện mà mình muốn làm, đã được phép thắp lên nén hương thành kính dâng lên hương linh của Bà. Mẹ của Thầy mà lúc Bà qua đời chúng tôi không hề được hay biết và đó cũng là lý do chính cho chuyến đi thăm Thầy Cô hôm ấy. Thầy ngỏ lời cảm ơn và bùi ngùi kể vài mẫu chuyện về Bà. Lúc sinh tiền Bà rất được lòng của tất cả mọi người vì tính Bà dễ dãi, vị tha. Chúng tôi ai nấy đều đứng lắng nghe Thầy nói chuyện, riêng tôi lòng thầm nghĩ rằng nỗi buồn trong lòng Thầy Cô tuy rồi cũng theo tháng ngày mà vơi đi ít nhiều nhưng hiện tại thì hai chữ “Chia buồn” thật ra không có nghĩa lý gì trước sự mất mát quá lớn lao của Thầy Cô. Sau buổi lễ dâng hương, chúng tôi chia làm hai nhóm, mấy phu nhân theo Cô xuống nhà dưới chuyện trò lao xao (không hiểu họ nói những gì mà vui lắm thế) còn đàn ông con trai thì theo Thầy lên phòng khách quay quanh Thầy để nghe Thầy kể lại những kỷ niệm và suy tư lúc Thầy mới ra trường Hàng Hải bên Pháp rồi xuống tàu đi khắp đó đây. Giấc mộng hải hồ đã trở thành sự thật nhưng vị thuyền trưởng trẻ trung hào hoa đó còn mắc nợ quê hương nên đã quyết định trở về nước để đào tạo một lớp đàn em cùng chung niềm mơ ước trở thành những cánh chim Hải Âu xoãi cánh dài trên sóng nước trùng dương. Chuyện chưa hết nhưng giờ ăn đã đến, chúng tôi theo Thầy Cô qua phòng tiếp tân của community thì mấy phu nhân đã bày lên bàn đủ thứ thức ăn ngon. Cũng lúc ấy Thanh cất cao giọng tuyên bố với mọi người hôm nay chính là ngày sinh nhật của Cô và thật là bất ngờ, ông bạn vàng của tôi lấy trong túi ra đọc một bài thơ đã phổ nhạc mà Thầy đã âm thầm làm tặng Cô .
Bài thơ thật lãng mạng trữ tình. Chúng tôi đồng thanh yêu cầu Thầy hát cho nghe. Chìu lòng học trò (không chìu không được phải không –Thưa Thầy) Thầy cất tiếng hát khe khẽ bài ca mà chính Cô cũng mới được nghe qua lần đầu. Té ra vì Cô mà Thầy đã tự nguyện dừng bước giang hồ!
Bao nhiêu chí lớn trong thiên hạ
Cũng chẳng rót đầy mắt mỹ nhân!
Quả không sai!
Tôi liếc nhìn Cô, trông Cô cảm động và lúng túng – có lẽ cũng như ngày xưa… xa lắm – khi nghe “Thầy hát cho Cô bài tình ca thiết tha”. Thế rồi Thầy trò cùng ăn uống chuyện trò, phòng tiếp tân náo nhiệt, rộn ràng tiếng nói cười đùa giỡn như chưa bao giờ được dịp gần nhau. Chúng tôi từng khóa đến chụp hình lưu niệm với Thầy. Ánh đèn flash chớp lên liên tục, ghi dấu ngày đám học trò chúng tôi được gặp lại vị Thầy khả kính ngày nào và trong nỗi mừng vui khó tả thành lời đó. Hồ Thúc Ngọc đã chụp được với Thầy một bức ảnh để đời. Ai muốn coi xin vui lòng liên lạc với Hồ Công Tử nếu bức hình không được đưa lên website của chúng ta..

Ngày vui rồi cũng đã qua đi nhưng hương vị của những ly café phin và những chiếc bánh paté chaud mà anh chị Hồ Thúc Ngọc sửa soạn cho mọi người từ năm giờ sáng vẫn còn. Rồi những ly café thơm nồng với bịt bánh tráng mè mới ra lò có mùi vị mặn mà, tuy dòn nhưng không xốp của Hùng và Nhung mang ra đãi mọi người, ăn hoài không ngán và cuối cùng là những tô bún măng bốc khói thơm nghi ngút và mấy đĩa gỏi gà chấm nước mắm gừng cay cay ngọt ngọt của phu nhân bạn Vủ Trọng Thanh, bây giờ nhắc đến còn thấy thèm chi lạ.
Suốt ngày hôm đó, tôi ngồi nhìn các bạn cùng khóa và những người em trong trường, họ cười đùa thoải mái với nhau như anh em một nhà, họ tiếp chuyện với Thầy Cô bằng sự kính trọng nhưng không kém thâm tình. Xin cảm ơn tất cả các bạn đã cho nhau một ngày vui, hơn thế nữa, đã nỗ lực góp phần khiến hôm đó là một ngày vui trọn vẹn. Cũng không quên cảm ơn vợ chồng Trương Văn Nghĩa từ Autralia qua, đã bỏ một ngày để đến thăm Thầy Cô. Ngày hôm đó đã làm Thầy Cô vui như trẻ lại. Vui vì biết rằng dù bao nhiêu năm tháng đã qua đi, dù những đổi thay nghiệt ngã của cuộc đời có là cho mái tóc của Thầy trò thay màu bạc trắng nhưng mãi mãi trong lòng những đứa học trò của Thầy, hình ảnh Thầy vẫn đáng kính đáng yêu như thuở nào .
Nhất Tự Vi Sư Bán Tự Vi Sư
Viết thay các bạn và các em tôi
Nguyễn Văn Kiệm

0 Comments:

Post a Comment

Subscribe to Post Comments [Atom]

<< Home