Saturday, June 27, 2009

THƠ NGUYỄN VĂN KIỆM

tác giả Nguyễn Văn Kiệm và Gia đình
THƠ
Nguyễn Văn Kiệm

HOÀI CẢM
Rồi đời ta như một loài chim biển,
Lang thang hoài quen sóng bão ngoài kia.
Tàu đêm nay đổi hướng dưới sao khuya,
Ta chợt thấy nhớ thương về nội địa.
Bạn bè đâu để buồn giăng khắp phía,
Hồn loãng dần theo khói thuốc lê thê,
Mười ngón tay ta gói trọn đam mê
Theo những chuyến hải hành xa bờ bến.
Người yêu đâu giờ nầy sao chẳng đến,
Nhặt dùm ta loài hoa biển trinh nguyên,
Dù ngày mai hoa nắng có muộn phìên
Trong xác pháo đưa ngừơi đi đổi họ !
Biết không em, hởi người yêu bé nhỏ
Ta nghe mình nức nở dưới trời sao !
Buồn nghiên nghiên chắp cánh vụt bay cao,
Ta thoáng thấy tinh cầu như ứa lệ…

LỠ LÀNG
Thương em buốt giá phương này,
Đêm về biển lạnh nào hay mình buồn.
Giang hồ như kiếp chim muôn
Đành thôi xin gởi muộn phiền cho nhau.
Ngày mai áo trắng đổi màu,
Mong em đừng để con tàu lang thang
Từng đêm xao xót võ vàng,
Từng đêm tiếc chuyện lỡ làng ngày xưa
Bờ môi thuốc đắng cũng thừa,
Trách mình ngày ấy chẳng chừa đam mê.
Anh đi nào dám hẹn về
Trùng dương bão dậy lê thê tháng ngày.
Thương em buốt giá phương này…

TỰ TÌNH
Em đi trong sợi nắng vàng,
Tóc em thả nhẹ cho chiều mơn mang


Hương xưa giờ vẫn chưa tàn
Sao em không nói ngàn đời yêu anh?

ĐỜI THỦY THỦ
Em đến lớp chiều nay ai đưa đón?
Anh giờ nầy mãi miết giữa trùng khơi
Nhìn hoàng hôn nhụộm tím cả khung trời
Anh hối hận …vui chi đời đi biển


Lang thang hoài, tháng ngày qua biền biệt
Môi ngở ngàng tìm mái tóc người yêu!
Vòng tay ai, với bắt ánh sao chiều
Hiu quạnh quá, em ơi…giờ ảo tưởng!
Anh tha hương để tình yêu lạc hướng
Như con tàu trên biển cả chơi vơi
Trôi về đâu muôn vạn nẽo bến đời


Ôm nuối tíêc mõi mòn đời thủy thủ

0 Comments:

Post a Comment

Subscribe to Post Comments [Atom]

<< Home