Friday, February 19, 2010

Chuyện vui buồn của tôi Nguyễn Văn Nghiã và Thuyền Trưởng Jean Ducasse


- Ngày 3 tháng 9 năm 1954 là ngày đầu tiên cuộc đời hải nghiệp của tôi. Tôi xuống làm học viên tại tàu Oualidia của hảng Descours et Cabeaux và người Thuyền Trưởng tàu này là Jean Ducasse.
- Chỉ được ít tháng tôi chuyển qua tàu Pigneau De Béhaine của hảng Chargeurs Réunis.
- Năm 1961, làm Cơ Khí Trưởng tàu Angkor tôi lại gặp Thuyền Trưởng J. Ducasse.
- Năm 1962, tôi nhập ngũ vào quân đội theo lệnh động viên cho đến năm 1966 được giải ngũ và trở lại làm Cơ Khí Trưởng tàu Angkor. Thời gian này được biết J. Ducasse làm giáo sư trường Hàng Hải Thương Thuyền.
- Năm 1967 khi trường Hàng Hải nghỉ 3 tháng hè , J. Ducasse xuống gặp Thuyền Trưởng tàu Angkor lúc bấy giờ là anh Chế Công Tá (cũng là bạn với nhau) và xin tạm thay thế trong mấy chuyến hải hành kế vì anh nhớ biển quá.
Nhưng chuyện không may cho J. Ducasse là chuyến đi Đà Nẳng cuối mùa hè năm đó. Khi tàu đến Đà Nẳng, Pilot B. dẩn tàu vào bến đụng phải đá ngầm làm hư cả lái tàu. Các kỷ sư Shell Saigon ra tận nơi xem và quyết định mướn tàu kéo (remorqeur) kéo sang Hong Kong sửa.
J. Ducasse liền nói với tôi chỉ còn 2 tuần nữa là anh phải trở về trường Hàng Hải, nếu đi Hong Kong về trể sẻ gặp khó khăn với Bộ Công Chánh. Tôi cố giúp là vẻ liền một sơ đồ cho anh xem tức điều khiển tàu bằng giây cáp (cable) để chạy tạm về Saigon.
Sau khi xem bản vẻ và nghe tôi giải thích anh J. Ducasse đồng ý cho tôi sửa nhưng lại gặp khó khăn vì thủy thủ đoàn muốn đi Hong Kong, nên cử đại diện lên gặp tôi và cho biết là tàu đậu ở bến tất cả anh em chỉ làm ban ngày không làm đêm (nên biết thủy thủ đoàn là chi nhánh của nghiệp đoàn công nhân của 3 hảng dầu lớn ở Nhà Bè, Saigon là Shell, Esso và Caltex).
Sau khi biết được ý của thủy thủ đoàn tôi tìm những việc nặng làm ban ngày còn việc nhẹ thì tôi và J. Ducasse làm qua đêm. Sau 2 ngày sửa xong, tôi cho lái thử tại chổ thì tàu quẹo bên phải được 20 độ còn quẹo bên trái được 10 độ. Tôi còn nhớ J. Ducasse liền chấp 2 tay rất mừng và nói với tôi, anh chỉ cần 5 độ quẹo mỗi bên là có thể chạy về Saigon vậy là quá tuyệt. Mừng quá J. Ducasse đánh điện về hảng Shell cho biết 2 tiếng nửa tàu Angkor sẻ rời Đà Nẳng về Saigon, nhưng sự yêu cầu không được chấp thuận và bảo muốn chạy về phải có sự chấp thuận của Chuyên Viên Hàng Hải (Veritas). Sau 1 ngày chờ đợi chuyên viên hàng hải là ông Obernesser ra Đà Nẳng và cho tàu ra khơi với biển động cấp 6, tàu chạy thử 4 tiếng đồng hồ rồi trở lại bến Đà Nẳng. Tôi còn nhớ rất rỏ ông Obernesser không vào phòng bên trong mà đứng ngay ở bệ tàu mở cập ra lấy giấy ký tên, đống dấu, bắt tay tôi và nói félicitation Chef Mecanicien. Sự chấp thuận của ông Obernesser là cho tàu Angkor chạy về từ cửa biển Đà Nẳng cho đến Vũng Tàu, còn việc ra vào sông Đà Nẳng cũng như chạy vô sông Saigon đều phải do tàu kéo (remorqeur) của quân đội Mỹ điều khiển.
Khi về Saigon, không biết J. Ducasse nói gì với hảng Shell mà đầu tháng âm thầm kín đáo nâng nhẹ một check tiền thưởng $100,000 và được lên lương (văn thư đính kèm ngày 11 tháng 8 năm 1967).
Cũng kể từ đó lương tôi tăng khá nhanh đến năm 1971 gần gắp đôi cộng với tiền thưởng cuối năm (xin xem văn thư ngày 24 tháng 8 năm 1971 và 15 tháng 12 năm 1971).